Viktor Gyökeres: “Tôi ở cùng đẳng cấp với những tiền đạo hàng đầu thế giới”
Văn bản được lược dịch từ bài viết của Tom Bertin cho tạp chí France Football số ra tháng 7/2025.
Viktor Gyökeres là chân sút hàng đầu châu Âu mùa giải này với 63 bàn thắng cho CLB và ĐTQG. Tuy nhiên, cỗ máy ghi bàn người Thụy Điển là một “bông hoa nở muộn”.
Trong cuộc phỏng vấn dài đầu tiên của mình, ở tuổi 27, tiền đạo với biệt danh "Masked Striker" của Sporting CP khẳng định có thể duy trì, thậm chí tăng cường cường độ thi đấu hiện tại của mình.
Anh từng là một cầu thủ vô danh ở tuổi 25, trong khi những ngôi sao tương lai thường được phát hiện rất sớm. Anh giải thích sự khác biệt này như thế nào?
Điều quan trọng là phải có cảm xúc chơi bóng như khi tôi còn nhỏ. Khi còn trẻ, chúng tôi không bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt, chúng tôi chỉ muốn chơi bóng và tận hưởng niềm vui. Khi bắt đầu sự nghiệp, tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Bằng cách ngừng phân tích mọi thứ trên sân, lối chơi của tôi trở nên trực diện và bản năng hơn. Nỗi ám ảnh ghi bàn, điều tôi luôn có, một lần nữa trở thành giá trị cốt lõi trong lối chơi của tôi. Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài việc ghi bàn và giành chiến thắng, điều đó thay đổi tất cả.
Khi còn nhỏ, anh đã là một chân sút cừ khôi chưa?
Tôi đã như vậy kể từ khi tôi bắt đầu chơi bóng. Thần tượng tuyệt đối của tôi là Zlatan (Ibrahimovic), cầu thủ vĩ đại nhất Thụy Điển. Ở đây, tất cả chúng tôi đều ngưỡng mộ anh ấy, chúng tôi cuồng nhiệt dõi theo từng trận đấu của anh ấy. Anh ấy đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều.
Giống như anh ấy, tôi luôn ghi rất nhiều bàn. Tôi thích nghe tiếng mành lưới rung lên. Bàn thắng đầu tiên tôi nhớ được là trong một giải đấu ở Stockholm, khi đó tôi còn rất, rất nhỏ. Chúng tôi chơi 5 đấu 5 trên một sân không phải cỏ tự nhiên hay cỏ nhân tạo, gần như là sân cát. Đó là nơi tôi ghi được bàn thắng đầu tiên vào góc chữ A. Một cảm giác để đời!
Tuổi thơ của anh ở Stockholm như thế nào?
Tôi lớn lên cùng bóng đá. Từ năm 10 tuổi, tôi được đưa vào trường bóng đá (một dạng mô hình thể thao học đường). Tất cả các bạn cùng lớp tôi cũng chơi bóng, chúng tôi dành thời gian với trái bóng trong sân trường. Chúng tôi cũng cố gắng học tốt ở trường, bố mẹ tôi luôn nói rằng điều đó rất quan trọng. Mặc dù, thành thật mà nói, đó chưa bao giờ là mục tiêu chính của tôi.
Tại sao anh lại chơi cho IFK Aspudden-Tellus, CLB ở khu anh sống, cho đến năm 15 tuổi?
Khi bạn là người giỏi nhất trong một đội nhỏ, bạn có nhiều trách nhiệm hơn. Bạn phải gánh vác đồng đội, tự mình tạo ra sự khác biệt. Trong các học viện của những CLB lớn, bạn chơi cùng rất nhiều cầu thủ xuất sắc khác, bạn có thể dựa dẫm vào họ. Và vì bạn chơi cho những đội mạnh nhất quốc gia, đối thủ sẽ ít là thử thách cho bạn hơn một chút. Điều đó đã định hình tôi khác biệt so với những người khác, giúp tôi trở thành cầu thủ như ngày nay.

Stefan, cha của anh, từng là HLV của anh ở đó. Tình yêu bóng đá của anh có phải đến từ ông ấy?
Chính ông ấy, cùng với mẹ tôi, là người đã đăng ký cho tôi vào một đội bóng khi tôi 6 hoặc 7 tuổi. Lần đầu tiên, tôi không hề thích trải nghiệm đó. Tôi không cảm thấy thoải mái, tôi còn nhỏ và có quá nhiều người mới. Nhưng họ đã đưa tôi trở lại tập luyện. Lần thứ hai, tôi đã kiên trì, rồi sau đó gắn bó 8 năm tiếp theo ở đó.
Cha tôi đã huấn luyện tôi một thời gian. Ông ấy cũng từng chơi bóng đá, dù không ở cấp độ cao. Đôi khi chúng tôi có những cuộc tranh cãi nhỏ, sau những trận đấu mà tôi không chơi tốt như mong muốn. (Anh cười.) Đó là một trải nghiệm phi thường khi có ông làm HLV, và cũng rất vui. Ngay cả ngày nay, ông ấy vẫn giúp đỡ tôi rất nhiều.
Ở tuổi 19, anh gia nhập Brighton ở Anh, với 3 lần cho mượn trong ba năm rưỡi, không một lần ra sân ở Premier League... Anh đã trải qua giai đoạn đó như thế nào?
Tôi thực sự không cảm thấy mình đã dành nhiều thời gian đến vậy ở đó. Đó là lần đầu tiên tôi rời xa nhà, khám phá một nền văn hóa khác, mọi thứ đều mới mẻ.
Tôi không được ra sân, hoặc chỉ đá tiền đạo cánh trái. Tôi được trao cơ hội ở FA Cup và League Cup, nhưng tôi không đủ tốt để tạo dấu ấn ở đó (8 lần ra sân, 1 bàn thắng).
Đó là bóng đá. Để chơi tốt, bạn phải ở trong một môi trường phù hợp. Vào thời điểm ấy, tôi không có được điều đó. Vì vậy, tôi được cho mượn đến St. Pauli (giải hạng Hai Đức), sau đó đến Swansea và Coventry (giải hạng Hai Anh). Tôi đã phải phiêu bạt khá nhiều. Đó là những năm tháng đẹp đẽ, nhưng tôi cũng đã trải qua không ít khoảnh khắc khó khăn.
“Tôi đã trải qua khá nhiều thời điểm phong độ không tốt. Tôi tự trách mình, thật khó khăn. Qua thời gian, tôi đã chấp nhận. Tôi ngừng suy nghĩ, như một đứa trẻ, rằng đó là ngày tận thế”
Anh có cảm thấy mình đã lãng phí thời gian không?
Không, vì kinh nghiệm đó vẫn giúp ích cho tôi rất nhiều. Nó giúp tôi trưởng thành hơn với tư cách một cầu thủ và một con người. Ngay cả khi vào thời điểm đó tôi muốn chơi ở Premier League, tôi đã học được nhiều điều khác. Tôi hiểu rằng không phải mọi thứ luôn diễn ra như chúng ta mong muốn, rằng chúng ta không nhất thiết phải chơi mọi phút trong mỗi trận đấu, rằng đôi khi chúng ta có những giai đoạn sa sút phong độ... Tôi đã trải qua khá nhiều thời điểm phong độ không tốt. Tôi tự trách mình, thật khó khăn. Với thời gian, tôi đã chấp nhận. Tôi ngừng suy nghĩ, như một đứa trẻ, rằng đó là ngày tận thế.
Vào thời điểm đó, anh có những tham vọng gì?
Tôi luôn nhìn nhận mọi thứ một cách lớn lao. Nhưng khi không có gì thành công, bạn sẽ tự vấn bản thân và cả những tham vọng của mình. Con đường của tôi đã dạy tôi rằng, ngay cả trong những thời điểm khó khăn, bạn vẫn phải giữ những ước mơ thời thơ ấu của mình. Tiếp tục làm việc, tiến về phía trước không ngừng nghỉ, và sống trọn vẹn từng ngày vì tương lai quá đỗi bất định.

Bằng chứng là mọi thứ đã thay đổi đối với anh vào mùa Hè năm 2021. Anh ký hợp đồng chính thức với Coventry và liên tục ghi bàn. Bước ngoặt là gì?
Sau 3 lần cho mượn, cuối cùng việc thực sự trở thành một phần của một CLB đã thay đổi mọi thứ. Tôi cảm nhận mọi thứ khác đi, tôi đến giai đoạn tiền mùa giải với một tâm thế khác. Mặc dù thời gian cho mượn của tôi không thực sự thành công (19 trận Championship, 3 bàn), tôi cảm thấy CLB thực sự muốn có tôi. Tôi cần điều đó. HLV muốn giữ tôi lại vì ông ấy đã nhìn thấy điều gì đó ở tôi. Tôi muốn chứng tỏ cho ông ấy, cũng như cho CLB, rằng họ đã không sai.
Sự khác biệt là ở sự tự tin của anh?
Đối với một số 9, điều đó là tối quan trọng. Đó thậm chí còn là điều quan trọng nhất. Khi bạn tự tin, bạn thậm chí không cần phải suy nghĩ về việc sẽ đưa bóng vào đâu, hay sẽ dùng má chân nào. Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Và nó hiệu quả.
HỒ SƠ
VIKTOR EINAR GYÖKERES. 27 tuổi. Sinh ngày 4 tháng 6 năm 1998 tại Stockholm (Thụy Điển).
Cao 1,89 m; nặng 90 kg.
Tiền đạo. Tuyển thủ Thụy Điển (26 lần khoác áo, 15 bàn thắng).
Sự nghiệp:
IF Brommapojkarna (2013-2018)
Brighton & Hove Albion (Tháng Giêng 2018-2021),
FC St. Pauli (2019-2020, cho mượn)
Swansea City (Tháng Mười 2020-Tháng Giêng 2021, cho mượn)
Coventry City (Tháng Giêng 2021, cho mượn, sau đó là 2021-2023)
Sporting CP (từ Tháng Bảy 2023).
Danh hiệu đã đạt được:
Giải vô địch Bồ Đào Nha 2024 và 2025.
Cúp Bồ Đào Nha 2025.
Giải vô địch hạng Hai Thụy Điển 2017.
Chúng tôi đọc trên một số trang thống kê rằng anh thuận cả hai chân, điều đó có đúng không?
(Cười.) Không, không. Tôi không giống (Ousmane) Dembélé. Tôi thuận chân phải. Nhưng, tất nhiên, tôi có thể sử dụng chân trái khi tình huống yêu cầu. Điều đó giúp ích rất nhiều cho tôi trong vòng cấm. Bạn phải hành động nhanh chóng, thế thôi, không có thời gian để tự hỏi mình phải làm gì. Tôi dựa vào bản năng.
Có lời khuyên nào từ đồng đội, HLV hay bạn bè đã giúp anh trở thành một "sát thủ" đáng sợ trước khung thành không?
Tôi đã có rất nhiều HLV xuất sắc, đặc biệt là ở Brommapojkarna tại Thụy Điển (2013-2018, CLB chuyên nghiệp đầu tiên của anh ấy, ở Bromma, ngoại ô Stockholm). Ở đó, (Olof) Mellberg (cựu hậu vệ ĐTQG, cầu thủ có số lần khoác áo nhiều thứ 7 quốc gia với 117 trận) và Azrudin Valentic đã làm việc rất nhiều với tôi. Họ rất kiên nhẫn. Trợ lý HLV của chúng tôi luôn nói rằng tóc ông ấy bạc là vì tôi. Rằng việc dạy tôi mọi thứ quá khó khăn vì tôi luôn muốn làm theo cách của riêng mình. Nhưng tôi đã tiến bộ ở rất nhiều khía cạnh. Sau đó, ở Coventry, Mark Robins, bản thân ông ấy cũng là một tiền đạo (đặc biệt là ở Manchester United), đã cho tôi rất nhiều lời khuyên.
Trong mùa giải cuối cùng của anh ở Coventry, anh đã bắt đầu màn ăn mừng nổi tiếng của mình, với những ngón tay đan xen trước miệng, mô phỏng một chiếc mặt nạ. Nó bắt nguồn từ đâu?
Đó là trong thời gian diễn ra World Cup 2022. Vì Thụy Điển không được dự vòng chung kết, tôi đã đi nghỉ cùng bạn bè. Họ nói với tôi rằng họ đã chán ngấy việc thấy tôi thay đổi kiểu ăn mừng sau mỗi bàn thắng, rằng tôi nên tìm một kiểu ăn mừng riêng, dấu ấn của mình. Sau một thời gian, tôi đã thử kiểu này. Mọi người đều yêu thích nó. Kể từ đó, tôi thực hiện nó sau mỗi bàn thắng.
Rất nhiều người đã bắt chước nó, điều đó thật tuyệt! Mặc dù một số người đã làm điều đó để khiêu khích tôi (anh ấy ám chỉ hậu vệ người Brazil - Gabriel Magalhaes, trong chiến thắng 5-1 của Arsenal trước Sporting, ngày 26 tháng 11), thực ra tôi chỉ thấy điều đó buồn cười.
Nguồn gốc của nó có phải từ nhân vật Bane, trong vũ trụ Batman, như anh đã ám chỉ trên mạng xã hội của mình không?
Vâng, có thể đấy! (Cười.) Tôi thích giữ sự bí ẩn hơn, điều đó khiến tôi vui. Nhiều người hỏi tôi câu hỏi này. Tôi thấy rằng điều quan trọng nhất là tác động mà nó mang lại, chứ không phải nó đến từ đâu. Đó là lý do tại sao tôi thích không nói gì cả.
Anh đã trích dẫn câu nói này của Bane: "Không ai quan tâm cho đến khi tôi đeo mặt nạ." Anh có cảm thấy rằng trước khi ghi nhiều bàn như vậy, không ai chú ý đến anh không?
Vâng, một chút. Đó là cuộc sống của một tiền đạo. Sự công nhận đến cùng với những bàn thắng. Tôi đã quen với điều đó. Liệu tôi có bị đánh giá thấp không? Có thể. Đó là sự pha trộn của rất nhiều thứ. Thành thật mà nói, trước đây tôi không chơi tốt đến vậy. Tôi không nhất thiết phải ở trong bối cảnh phù hợp, với những người phù hợp xung quanh tôi. Trong vài năm trở lại đây, tôi đã có được điều đó. Điều đó giúp tôi thể hiện hết tiềm năng của mình. Tôi đã vượt một cột mốc quan trọng, tôi đang chơi đúng với phong độ thật sự của mình và liên tục vượt qua giới hạn bản thân. Tôi chắc chắn sẽ còn cải thiện hơn nữa.

Còn về khả năng đánh đầu của anh? Anh chỉ ghi 4 bàn bằng đầu trong số 97 bàn thắng của mình tại Sporting...
Vấn đề không phải là cái đầu của tôi. Mà là các cầu thủ chạy cánh của chúng tôi, những cú tạt của họ quá tệ! (Cười.) Nghiêm túc hơn, đó là một khía cạnh trong lối chơi mà tôi cần cải thiện. Tôi thực sự muốn có thể ghi nhiều bàn thắng bằng đầu hơn.
Anh vừa trải qua hai mùa giải đặc biệt ở Lisbon, với 109 bàn thắng và 31 pha kiến tạo trong 114 trận đấu, tính cả cấp CLB và ĐTQG. Anh đã khiến cả thế giới bất ngờ, nhưng bản thân anh có nghĩ mình có thể đạt đến trình độ như vậy không?
Điều duy nhất khiến tôi ngạc nhiên là mọi thứ diễn ra xung quanh tôi, những lời khen ngợi mà tôi nhận được. Nhưng những gì tôi làm trên sân, tôi luôn biết mình có khả năng làm được. Vì vậy, việc đạt đến trình độ này không làm tôi bất ngờ. Rõ ràng là hôm nay, tôi đã có một địa vị mới.
“Tôi nợ Sporting CP rất nhiều. Chúng tôi đã giành được danh hiệu, tôi đã tiến bộ rất nhiều cùng đội. Tất cả chúng tôi cùng nhau đã tạo nên những kỷ niệm phi thường”
Sporting đã đóng vai trò gì trong việc anh đạt đến trình độ cao nhất?
Tôi nợ họ rất nhiều. Chúng tôi đã giành được danh hiệu, tôi đã tiến bộ rất nhiều cùng đội. Tất cả chúng tôi cùng nhau đã tạo nên những kỷ niệm phi thường. Tất nhiên, Ruben Amorim (người từng là HLV của Sporting từ năm 2020 đến 2024) cũng có trách nhiệm lớn. Anh ấy là người đã đưa tôi đến đẳng cấp này, và phong cách của anh ấy rất phù hợp với tôi. Tôi sẽ không bao giờ cảm ơn anh ấy đủ.
Anh có cảm thấy khó chấp nhận việc Amorim ra đi để đến Manchester United vào tháng Mười Một năm ngoái không?
Vâng, tất nhiên rồi. Đó là một cú sốc. Chứng kiến HLV của mình ra đi giữa mùa giải khi chúng tôi chưa thua một trận nào (trận Siêu cúp Bồ Đào Nha trước FC Porto là thất bại sau hiệp phụ, 3-4, vào ngày 3 tháng 8 năm 2024), tôi chưa bao giờ trải nghiệm điều đó trước đây. Chúng tôi còn rất nhiều trận đấu phải chơi, đó là một bất ngờ thực sự. Nhưng tôi hoàn toàn hiểu quyết định của anh ấy, cả đội cũng vậy, không hề có sự oán giận nào. Chúng tôi đã tiếp tục tiến lên. Và chúng tôi vẫn giành được chức vô địch!
Chức vô địch quốc gia thứ hai này có ý nghĩa hơn chức vô địch đầu tiên không?
Giúp CLB giành hai chức vô địch quốc gia liên tiếp lần đầu tiên sau 71 năm thật tuyệt vời (và đồng thời là một Cúp quốc gia Bồ Đào Nha, đối đầu với Benfica [3-1 sau hiệp phụ, nơi Gyokeres đã buộc trận đấu bước vào hiệp phụ nhờ quả phạt đền ở phút 90+10], 3 ngày sau cuộc phỏng vấn của chúng tôi). Với tất cả những gì đã xảy ra trong mùa giải này, thật đáng kinh ngạc khi giành được danh hiệu này trong trận đấu cuối cùng, trên sân nhà (trước Guimaraes, nơi Gyokeres ghi bàn thắng ấn định chiến thắng 2-0). Ăn mừng với các CĐV là một trải nghiệm điên rồ mà tôi sẽ không bao giờ quên. Chúng tôi có một mối liên kết đáng kinh ngạc.
Một số người đánh giá thấp màn trình diễn của anh vì trình độ của Giải vô địch Bồ Đào Nha. Anh phản hồi thế nào về điều này?
Thường thì là như vậy. Khi một điều gì đó bất thường xảy ra, mọi người cố gắng tìm một lời giải thích. “Đó là vì anh ấy chơi cho đội mạnh nhất giải”, “trình độ ở Bồ Đào Nha không đủ tốt”... Đó chỉ là ý kiến của mọi người. Và tôi không quan tâm. Tôi biết những gì mình đã đạt được ở đây, tôi luôn cố gắng hết sức. Giải VĐQG Bồ Đào Nha là một giải đấu rất tốt, với nhiều cầu thủ có kỹ thuật cao. Nó có thể không đòi hỏi thể lực nhiều như ở Anh, nhưng thực sự có một trình độ tốt.
Mùa giải này, anh đã trải nghiệm Champions League. Cảm nhận của anh thế nào?
Ngay từ trận đấu đầu tiên với Lille (2-0, Gyokeres ghi bàn mở tỷ số), tôi đã cảm thấy rằng trình độ của giải đấu cao hơn bất cứ điều gì tôi đã biết cho đến nay. Chúng tôi đã đối đầu với nhiều đội từ các quốc gia khác nhau, đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Tôi đã luôn mơ về điều đó. Chúng tôi đã chứng tỏ rằng mình có khả năng cạnh tranh với những CLB như vậy ở Champions League (bị loại bởi Dortmund ở vòng 1/16, 0-3, 0-0). Đó là một cảm giác phi thường trong mỗi trận đấu. Và rồi ghi bàn ở giải đấu đó, đặc biệt là lập một hat-trick... (trong chiến thắng 4-1 trước Manchester City, ngày 5 tháng 11.) Điều đó đã khắc sâu trong ký ức của tôi.
Có cầu thủ nào khiến anh ấn tượng không?
Vâng, hoàn toàn có. Đặc biệt là ở các CLB Anh. Các tiền vệ như Bernardo Silva, (Mateo) Kovacic ở Man City hay (Bukayo) Saka ở Arsenal luôn tạo ấn tượng khi xem họ thi đấu. Tôi cũng đã đối đầu với những hậu vệ trình độ rất cao, như Gabriel và (William) Saliba. Đó là một cơ hội để thi đấu với những cầu thủ như vậy.

Anh chuẩn bị cho các cuộc đối đầu với những hậu vệ như vậy như thế nào?
Trước trận đấu, tôi quan sát cách họ chơi, điểm mạnh và điểm yếu của họ. Mỗi hậu vệ đều khác nhau. Một số không rời bạn nửa bước, những người khác lại để lại khoảng trống, bạn phải thích nghi. Nhưng tôi tin rằng tôi sẽ chơi tốt hơn khi tôi không suy nghĩ quá nhiều về điều đó. Và trên sân, đôi khi tôi cũng hơi thích “trêu chọc” họ một chút. Khi điều đó xảy ra, đó không phải là điều tôi cố tình làm, nó cứ tự nhiên đến với tôi.
Anh có nghi thức nào trước trận đấu không?
Với Sporting, dù thi đấu sân nhà hay sân khách, chúng tôi không ngủ ở nhà mà dành cả đêm cùng đội. Chúng tôi có những thói quen riêng. Nghi thức nhỏ duy nhất của riêng tôi là tắm ngay trước khi đến sân vận động.
Anh có rất nhiều biệt danh: Cyborg, Viking, Cannibal, Tractor... Biệt danh nào anh thích nhất?
Chắc chắn không phải là Tractor. (Cười.) Biệt danh đó thật tệ, không đùa đâu! Nếu phải chọn, tôi sẽ chọn Cyborg hoặc The Machine.
“Những gì tôi đã làm được tại Sporting, tôi tin chắc mình có thể thực hiện được ở bất cứ đâu. Anh vẫn chưa thấy Gyökeres ở phiên bản tốt nhất”
Những năm gần đây, anh đã trở thành một ngôi sao thực sự ở Lisbon. Sự nổi tiếng này đã thay đổi điều gì trong cuộc sống của anh?
Đôi khi nó hữu ích để đặt chỗ nhà hàng ở đây. (Cười.) Tôi cũng phải ký rất nhiều chữ ký. Có lẽ là quá nhiều. Mọi thứ đều có hai mặt, tốt và xấu. Giữ sự gần gũi với những người thân yêu và ít nói về bóng đá nhất có thể, đó là công thức tốt nhất để giữ đôi chân trên mặt đất.
Ngoài bóng đá, anh thích làm gì?
Câu hỏi khó đó. (Anh ấy suy nghĩ.) Chắc chắn rồi, tôi thích dành thời gian bên những người thân yêu. À, đúng rồi, tôi chơi golf khá nhiều. Nhưng tôi sẽ không nói rằng mình là một tay golf thuợng hạng. Ngoài ra, tôi sống gần bãi biển, gia đình tôi rất thích nơi đó. Tôi rất yêu Lisbon.
Có phải đó là điều đã khiến anh ở lại vào mùa Hè và sau đó là mùa Đông năm ngoái không?
Tôi gặp một vấn đề nhỏ về thể chất trong suốt mùa Hè. Cuối cùng, tôi đã tham gia giai đoạn tiền mùa giải ở đây, tôi đã chơi tất cả các trận đấu. CLB đã cho tôi thấy rằng họ thực sự muốn tôi trong đội. Mùa Đông này cũng vậy. Vì vậy, tôi đã ở lại. Việc không ra đi không phải là vấn đề đối với tôi.
Anh sẽ ra đi vào mùa Hè này (cuộc phỏng vấn được thực hiện vào ngày 7 tháng 7) chứ?
Có thể. Đó là bóng đá, không ai biết trước được điều gì. Tôi không nghĩ về nó, chúng ta sẽ xem điều gì sẽ xảy ra. Nếu điều gì đó phải đến, nó sẽ đến. Điều quan trọng nhất đối với tôi là được chơi trong một CLB thực sự muốn tôi.
Premier League, có phải là một lựa chọn không?
Đó là một trong những giải VĐQG lớn nhất châu Âu. Tôi đã trải qua vài năm ở đó mà không thể chơi một trận nào. Vì vậy, tất nhiên, đó là điều tôi muốn làm. Đó sẽ là một sự trả thù ngọt ngào!
Mục tiêu của anh trong sự nghiệp quần đùi áo số là gì?
Giành chức vô địch Champions League. Và tham gia vào các giải đấu lớn cùng Thụy Điển, tiến xa nhất có thể. Chúng tôi đã bỏ lỡ Euro và World Cup gần nhất, vì vậy tất cả chúng tôi đều muốn chơi tại World Cup 2026 (mở rộng lên 48 đội; trong vòng loại, bắt đầu từ tháng Chín, Thụy Điển sẽ thi đấu ở bảng B cùng với Thụy Sĩ, Slovenia và Kosovo).

Thụy Điển có thể tự hào sở hữu hai chân sút hàng đầu là anh và Alexander Isak, người đang chơi cho Newcastle. Trên sân, sự kết hợp giữa hai anh có hiệu quả không?
Hoàn toàn hiệu quả! Đôi khi tôi ghi bàn và anh ấy kiến tạo. Đôi khi lại ngược lại. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau. Thật tuyệt vời khi được chơi cùng anh ấy, anh ấy là một tiền đạo phi thường. Anh ấy rất thông minh, xử lý bóng với sự điềm tĩnh đáng kinh ngạc... Chơi cùng anh ấy thật đơn giản.
Hiện tại, anh tự xếp mình ở đâu trong số những tiền đạo xuất sắc nhất thế giới như Harry Kane (Bayern), Robert Lewandowski (Barça) hay Erling Haaland (Man City)?
Tôi chắc chắn là một trong số họ. Rất khó để tự xếp hạng nhưng, vâng, tôi tin mình hiện đã ở cùng đẳng cấp với họ. Họ là những cầu thủ phi thường, ở trình độ hàng đầu trong nhiều năm, những người đã chứng tỏ bản thân nhiều hơn tôi. Về phần mình, tôi phải chứng tỏ rằng tôi có khả năng duy trì những màn trình diễn này mùa này qua mùa khác. Những gì tôi đã làm được tại Sporting, tôi tin chắc mình có thể thực hiện được ở bất cứ đâu. Anh vẫn chưa thấy phiên bản Gyökeres tốt nhất.
Địa điểm: trên sân thượng của Mano Verde, một quán bar-nhà hàng nằm ở trung tâm Lisbon.
Thời lượng: 1 giờ 15 phút, bao gồm ảnh và video.
Những người khác có mặt: nhiếp ảnh gia của chúng tôi, nhà quay phim của chúng tôi, giám đốc truyền thông của Sporting, nhân viên quán bar và, xa hơn một chút, các đồng nghiệp từ kênh SIC Noticias.
Tiêu đề mà Gyokeres sẽ đặt cho cuộc phỏng vấn: “Tôi không phải là Tractor. (Cười.)”
Ba bài phỏng vấn mà anh ấy muốn đọc trên France Football: “Zlatan, Cristiano và Benzema.”
Kinh nghiệm của Gyokeres sau buổi phỏng vấn này: “Đây là cuộc phỏng vấn lớn đầu tiên của tôi. Không phải là tôi không thích truyền thông, nhưng tôi thích đi biển hơn! (Cười.)”
Ngôn ngữ nói: Tiếng Anh. Và một câu “Bonjour!”.
Điểm số mà anh ấy tự chấm: “8/10. Tôi đã thể hiện khá tốt!”
Điểm số mà France Football chấm cho anh ấy: 7/10. Tính cách của anh ấy khiến chúng tôi cảm thấy rằng anh ấy vẫn giữ lại một vài câu nói đắt giá.